Phương Lan
..Tiến
Tăng Nhơn Phú
1969
Có điều gì đang vỡ vụn trong anh
Niềm tuyệt vọng quẩn quanh nơi nào đó
Sao nói được thành lời
Những cát khô rã rời chờ gió cuốn
Đã hoá thân trong một cuộc phân ly
Và gió nóng
Làm khô làn môi vào những buổi trưa hè
Gây phút đó anh đã nói với em những điều gì nhỉ
Có thể những lời yêu
Hay những lời tâm sự
Hay những chuyện bâng quơ
Câu truyện hoang đường nào ngày xưa anh còn nhớ
Buổi trưa nào ấu thơ mộng ảo trùng trùng
Cánh chim kia chở anh vào vạn dậm trời xanh biền biệt
Những góc biển chân trời
Những vương quốc của một loài chim tự do
Nơi bãi lầy lau sậy hoang vu miền nhiệt đới
Hay cao vút đỉnh cột buồm những con tầu ma
Trôi dạt hàng ngàn triệu năm
khắp các miền đại dương cồn sóng
Mùa hè buồn quá,
Buồn quá
Có thể anh sẽ nói với em,
Tầm thường thôi,
Như mọi người
Rồi cũng tầm thường thôi,
Một góc đời nào đó,
Hẩm hiu mái nhỏ che trời,
Em sẽ đợi...
Lặng lẽ tháng ngày như viên sỏi nhẵn
Anh sẽ cúi đầu
Mòn áo cơm,
Mỏi mòn như củi mục
Mỏi mòn lệ nến khóc tàn phai
Vẫn phải thắp lên
Huy hoàng hay bé mon
Rọi vào hư không những mộng hiền
Làm anh run sợ
Có điều gì đang vỡ vụn trong anh
Thả buông trôi cùng cơn bão cát
Để cuồng phong đưa đẩy tới chân trời
Dù chẳng phải cánh chim trời huyễn hoặc ấu thơ
Chở mộng ảo trùng trùng
Như anh kể
Có trời xanh, biển lớn,
những bến bờ xa lạ cuối chân mây
Còn lại này Em, lời cuối
Thôi đành, hạt cát nhỏ phiêu liêu
Cho anh xin,
Muộn phiền đã chở lời lên khóe mắt
Cách chia nào không bóp nghẹn con tim