Sẽ có bao giờ không em nhỉ
....Em……
Ngoc Hoan
Đông Duy
Như nỗi nhớ một trưa hè im nắng
“ Dòng sông ngừng chẩy, mây ngừng trôi ”
Bến Sông
Sẽ có bao giờ không em nhỉ ?
Lại cùng em về trong những tháng năm xưa
Ta sẽ nguyện cùng em thu mình thân ốc biển
Mặc thời gian dần phủ lớp rêu mòn
Xin được ngủ trong dòng cô tịch đó
Rồi lắng nghe trầm tiếng bước chân nhung
Giòng nước luân lưu thôi xin ngừng trôi nổi
Kiếp phiêu sinh này hồn anh gửi trùng dương
Sẽ có bao giờ không em nhỉ ?
Tự thinh không giòng nhạc đó hoang tàng
Anh thơ thẩn trên đường đầy sác lá
Có trong lòng hờn tủi thật vu vơ
Trong dòng xanh dòng sông còn trôi mãi
Chở tình anh vào miết cõi hư vô
Nhớ vô cùng, anh lại nhớ vô cùng
Sẽ có bao giờ không em nhỉ ?
Lại thấy nhau ở cuối chặng sông đời
Suối tóc trắng hòa chung dòng kỷ niệm
Dĩ vãng cười, “ồ những chuyện trăng sao”
Như em vẫn cười hiền, như thủa nào em nhỉ
Cho anh ôm mềm quá đủ quên đời
Và cứ thế cứ trôi theo đời rất nhẹ
Sẽ tan đi rất nhẹ, rất êm đềm
Sẽ có bao giờ không em nhỉ ?
Giấc mơ nào huyễn hoặc quá đi thôi
Như nỗi nhớ một trưa hè im nắng
“ Dòng sông ngừng chẩy, mây ngừng trôi ”
Để bỗng thấy đời yên bình quá đỗi
Bão đã qua và sóng cũng yên rồi
Hạnh phúc quạnh hiu Em lặng lẽ
Mong manh như bóng nắng mái hiên nhà
2009
Đông Duy Hoàng kiếm Nam