Cuối cùng, một người suốt đời đi săn tin đã trở thành chính
bản tin.
Tin giờ chót ghi nhận từ nhà báo Vũ Đình Trọng chủ nhiệm sống
Mgazine thì nhà báo Vũ Ánh chính thức rời khỏi cõi tạm này vào trưa ngày 14-3-2014 để thực hiện một một phóng sự đăc biệt trong
cõi Vĩnh Hằng vào đúng sinh nhật thứ 73 của ông .
Nguồn tin nóng bỏng này được phối kiểm và được chính bà Yến
Tuyết hiền thê của Vũ Ánh xác nhận trong
hai hàng lệ khi cho biết sự vụ lệnh ghi
“công tác không hạn định ngày chấm dứt nên không hẹn ngày trở về.”
Cũng theo bà Yến Tuyết, dù buồn thương nhưng cũng hãnh diện
vì chồng bà suốt một đời tung mình trong nỗ lực săn lùng tin tức nóng bỏng từ
chuyện dân sinh, chính trị cho đến chiến trường máu lửa nên tất nhiên ông
không thể từ chối nhiệm vụ săn lùng bản tin về bí mật cuối cùng và lớn lao nhất
cuộc đời nên đã quyết liệt lên đường trước một số bạn bè.
Vì có sai lầm ấn loát, một số bản tin cho rằng ông Vũ Ánh đã
“đột quỵ” trong lúc chuẩn bị lên đường công tác nhưng theo bà Yến Tuyết thì phu
quân của bà vốn là người rất nhiệt thành khi săn những tin quan trọng nên giữa
lúc đang ngồi viết một bài báo, ông đã
“đột ngột “ bỏ đi không kịp từ giã vợ con. Bài báo cuối cùng này mang tựa đề
: “ Hà nội vẫn chưa đủ niềm tin cởi trói báo chí”
Nhà báo Vũ Ánh bước vào nghề truyền thông năm 1964 cùng thời
với sự bùng phát của một loạt những nhà báo trẻ được huấn luyện kỹ thuật làm
báo với tiêu chuẩn quốc tế và họ đã lớn lên trong nghề nghiệp cùng với những biến cố
chính trị, quân sự ngày một sôi động hơn, quyết liệt hơn trước hoặc sau cuộc
“chính biến” lật đổ tổng thống Ngô Đình Diệm.
Phía đài Phát thanh có Trung Tá Vũ đức Vinh một sỹ quan
không quân thân cận với tướng Kỳ cả về cung cách phóng khoáng của một quân
nhân bay bổng lẫn quan niệm làm chính trị và cách mạng. Phía Việt Nam Thông Tấn
xã có nhà báo Nguyễn Ngọc Linh một người
được huấn luyện báo chí tại Hoa Kỳ với cung cách làm báo “Dzăng go” cũng phóng
khoáng tiếu ngạo giang hồ không kém.
Kết quả của hai người chịu trách nhiệm bộ phận truyền thông
chính thức của nhà nước Việt Nam Cộng
hoà hậu 1963 ( chưa có TV) đã tạo ra một loạt những nhà báo trẻ có khả năng
chuyên môn, có tư cách và ý thức nghề nghiệm cao.
Phía Đài Phát thanh có những người như Vũ Ánh, Nguyễn thiên
Ân, Nguyễn Mạnh Tiến, Nguyễn Tuyển, Nguyễn Cầu, Dương Phục vv..và phía Việt Nam Thông tấn xã có những
nhàï báo như Trần Công Sung, Lê Hùng, Lê Thiệp, Nguyễn Vạn Hồng, Bảo Hoàng, Anh
Tử , Phạm Đại, Nguyễn sỹ vv..Rất nhiều, kể không hết.
Đám phóng viên trẻ này, có trình độ trí tuệ và tự học hỏi lẫn
nhau, được rèn luyện trong thực tế của những biến cố lớn và đa dạng của thời cuộc
nên chỉ trong một thời gian ngắn đã đẩy những nhà báo lão thành như Tô Văn, Mặc
Thu , Dzoãn Bình, Nguyễn Hoạt vào một góc tối hạn hẹp của sinh hoạt báo chí.
Nhà báo Vũ Anh cũng lớn lên trong cao trào “cải cách” này
vì thế không ngạc nhiên khi nói rằng đây là môt trong những nhà báo sạch. Sạch
từ trong quan niệm làm báo trung thực, chính xác , giám đương đầu với hiểm
nguy, áp lực mà còn sạch cả trong tấm lòng quyết không để bị mua chuộc bởi tiền
bạc.
Kể từ đó độc giả được có cơ hội tiếp cận trực tiếp với mọi
biến cố qua những bài phóng sự trực tiếp truyền thanh hay qua phần tường trình
mặt trận còn nóng bỏng của những phóng viên chiến trường chuyển qua điện thoại
hay những cuộc phỏng vấn thực sự với những nhân vật thẩm quyền, những người thực
việc thực.
Sau khi động viên, thụ huấn căn bản bộ binh tám tuần và được
biệt phái trợ về làm phóng viên chiến trường, phục vụ tại đài phát thanh quốc
gia. Chức vụ sau cùng là chánh sự vụ sở thời sự cho đến ngày cuối của Việt Nam
Cộng Hòa.
Say mê trong chức vụ chỉ huy và được sự tín cẩn của “Mặt Trời”,
Vũ Ánh làm việc ngày quên ăn đêm quên ngủ và tất nhiên cái giá của sự đam mê
này cũng không phải là nhỏ cho bản thân và gia đình.
Trong cơn hấp hối của VNCH, ngày 29 -4 trong lúc 3 triệu người Sài gòn như một đàn kiến trên chiếc chảo rang
nóng điên đảo tìm đường thoát thân, ông chánh sở chương trình Vũ Ánh vẫn mê cuồng
làm những công việc mà lương tâm một người làm báo khó có thể ngó lơ.
Ngày 29-4 vẫn cử phóng viên thu thanh lời phát biểu của ông
ngoại truởng Vũ Văn Mẫu và ngồi ở đài chờ đợi những người lính Cộng Sản bước
vào cổng đài phát thanh.
Đảng Cộng Sản quang vinh !!! không thể nhầm lẫn!!!.
Một cấp chỉ huy dân vận
cực kỳ nguy hiểm, thân cận với Phủ Đầu Rồng của VNCH, từng viết những bài bình
luận phản động chống phá cách mạng, lính biệt phái,… .. Đúng là người của CIA
gài lại !!!!!!!!!
Cái tội lớn của Vũ
Ánh là đã hành nghề bằng cả lương tâm chức nghiệp, lương thiện và trong sáng
nên đã phải trả gía 13 năm tù đày trong đó có 6 năm biệt giam vì làm báo chui
chống nhà nước xã hội chủ nghĩa, phá hoại
cải tạo. Làm báo chui trong trại tù khổ sai gọi là cải tạo?. Chuyện khó tin
nhưng có thật, có nhân chứng.
Ra tù 1988 , Vũ Ánh quyết lao động vinh quang với đủ nghề từ
thợ xẻ cưa đến đạp xích lô, cho đến 1992 mới được định cư sang Hoa kỳ theo diện
HO.
1993 sau khi ông nhạc sỹ du ca Nguyễn Đức Quang rời khỏi tờ
Người Việt vì Lê đình Điểu mới là người biết cách tổ chức một cơ sở theo lễ
nghi hành chánh cung đình, giai đoạn này Vũ Ánh về Cali công tác với tờ Viễn
Đông của ông Quang nhưng không thành công lắm nên sau đó bán lại cho ông Tống
Hoàng khi ông này di tản chiến thuật khỏi
tờ Người Việt sau một cuộc chỉnh lý.
Chấm dứt với Viễn Đông khi tờ báo này đổi chủ, Vũ Ánh về đầu
quân tờ Người Việt và từng làm chủ bút tờ báo này cho đến khi bị Người Việt sa thải vì cho đăng mộït tấm hình cờ Việt Nam
Cộng Hoà trong chậu rửa chân.
Trong ba năm cuối đời
Vũ Anh làm chủ bút cho tờ báo vắn số Việt Herald khi ông Đỗ Việt Anh ly khai
khỏi Người Việt trong một tình huống tương tự như Vũ Ánh . Công việc cuối cùng
được ghi nhận là làm cố vấn biên tập cho Sống Magazine.
Buổi lễ tiễn đưa nhà báo Vũ Ánh lên đường vĩnh viễn làm
phóng sự nơi Cõi Vĩnh Hằng đã diễn ra êm ả trong vòng thân mât ở trụ sở công
ty chuyển vận tầu xuốt Peek famiy, nơi
cuối con đường ty nạn, với sự có mặt của những đồng nghiệp trong nghiệp báo chí
của ông.
Như dự trù ông sẽ lên
chuyến tầu mây khói của công ty này để lên đường công tác vào ngày mai chúa nhật
23-3-2014, đúng vào 3 giơ 15 phút. Tầu sẽ khởi hành đúng giờ. Vào lúc này, nắng
chiều Cali rực rỡ chiếu rọi, bảo đảm những ai có mặt sẽ có thể thấy bóng ông mờ
dần trong đám khói khi tầu rời bến.
@@@@@@@
Cá nhân , dù có biết đến nhau trong cùng nghề “nói láo ăn
tiền “, nếu nói chữ là “kiến kỳ thanh bất
cận nhân tình”, vẫn nghe nói về nhau, biết người đó đang làm gì , đời tư, đời
công, nhưng trong nửa thế kỷ qua làm báo cùng thời với nhau nhưng tôi chưa hề có dịp nói truyện mặt đối mặt với
Vũ Ánh nói gì đến chuyện thân tình.
Hình ảnh kỷ niệm về Vũ Ánh còn lại trong tôi cũng rất hạn hẹp.
Một đôi lần ở Sàigon gập Vũ Ánh xách máy
thu thanh làm phóng sự khi “đi khách” cho đài VOA nhưng ngay cả cũng làm biếng
vẫy tay chào.
Chỉ nhớ, đó là hình ảnh môt anh chàng đẹp trai, lạnh lùng,
lãnh đạm, (hồi đó hình như không biết cười),
trang phục tề chỉnh, kiểu như anh chàng tài tử Anthony Perkin


Vũ Ánh sinh ngày 5-5 lớn hơn tôi 22 ngày, khoảng cách thời
gian ngắn ngủi này, tuy cùng ra đời trong mùa hè rực nắng gió đam mê nhưng theo
tử vi Tây Phương Horoscope thì quả thực tính tình của chúng tôi lại ở hai thái
cực. Thế mới lạ.
Tuổi của Vũ Ánh cầm tinh con bò mộng Taurus. Theo Horoscope
thì đây là mộït người có óc lãnh đạo, sẽ
làm việc kịch liệt nếu thấy mang lại một thành quả hay tưởng thưởng ( vật chất)
, thích những gì đẹp đẽ ngăn nắp, ổn định và thiên về bảo thủ đến độ lỳ lợm,
ghét những thay đổi đột ngột hoặc thiếu an ninh.
Còn tôi thì cầm tinh hai gã sinh đôi Gemini nên cá tính hoàn
toàn đối lập, chóng chán, thay đổi liên miên, không thích chuyện làm xếp lãnh đạo,
làm việc tuỳ hứng không cần tưởng thưởng quyền lợi, lộn xộn, bê bối, thích lao
vào những thử thách hay những đổi thay phiêu liêu bất tử vượt ngoài quy cách
bình thường.

Nếu ở Vũ Ánh từ tính tình tới diện mạo, phong thái giống anh
chàng Anthony Perkin láng lẩy, thì tôi học lóm
Jean-paul Sartre và thuyết hiện sinh dù chẳng hiểu rõ nó như thế nào chỉ
biết bắt chước anh chàng “James Điên”, ngang ngang , chương chướng, làm bộ chán
đời ăn mặc xốc xếch dù trong bụng lại ham đủ thứ.
Ỏ Mỹ, đôi lần hiếm hoi ngồi trước mặt nhau, vui chung với bạn
bè nhưng hình như cả hai chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau qua trung gian của
quãng không.
Suốt một đời làm báo trước 1975 và sau này ở Hoa kỳ, tôi chỉ
ngồi gần Vũ Ánh hai lần. Một lần ở nhà ký giả Lê Thiệp và lần khác có mặt nhà
báo Trần công Sung khi tôi nhà hàng mang biếu ông Sung bộ sách Trong Mắt bão lịch
Sử . Tự nhiên như người Hanội, Vũ Ánh thoải mái
ôm bộ sách này coi như tôi mang tới kính biếu ông ta thay vì cho ông
Sung.
Tôi hơi sửng sốt nhưng cũng mặc kệ vì trong bụng tôi vẫn có
lòng kính trọng, nể vì những người từng bị Cộng Sản đầy đọa. Càng nể vì hơn nếu
suốt thời giam tù đầy trong địa ngục khốn khó đó vẫn giữ được chút lòng trinh bạch.
Chưa cần nói là đã ứng sử kiêu hùng.
Trong cả hai lần tiếp cận này chúng tôi đều nói với nhau qua
trung gian của quãng không, hầu như không có eye contact. Thực tình không hiểu
nổi tôi có tật chứng gì đã tạo ra sự ngăn cách này vì bình thường trong làng
báo Sài gòn, dân chính quy chỉ có mấy bộ măït thôi, không thân thiết nhưng nếu
hello một cái là thành thân rồi.
Đối với tôi thì như vậy,
không biết đối với những người
khác thì sao vì thấy ông cũng dui dẻ cười
toe với nhiều người khác. Chuyện này khó hiểu quá có lẽ phải hỏi bà Yến Tuyết mới
biết được. . . Nhưng mà thôi, cũng không
cần nữa vì .. ..cũng muộn rồi.
Vũ Ánh&Vũ Đình Trọng chủ nhiệm sống
Mgazine
Những người quen biết thân cận với Vũ Ánh như ông Đào Quý
Châu ( đi rồi) hoặc nhà báo Nguyễn mạnh Tiến (tuổi trẻ bao lâu mà đầu bạc) rất thán phục chuyện làm việc hăng say quên
thân mình, quên gia đình của ông chánh sở chương trình hoặc cái khả năng có thể
viết mau những bài bình luận theo phiếu đặt hàng mà luôn luôn làm đẹp lòng phủ
Đầu Rồng.
Không phải là chuyện
dễ đâu đối với những người làm báo “gia nô” ( danh từ riễu cợt để chỉ giới truyền
thông nhà nước như Việt Tấn Xã hay đài phát thanh, truyền hình.)
Thí dụ như truyện kể ở Việt Tân Xã, một anh phóng viên lương
thiện viết bản tin là việc canh tác lúa
Thần Nông thất bại. Ông Thiệu nổi giận vì đây là quốc sách của ông ấy. Tổng
giám Đốc cuống cuồng làm phiếu trình nói rằng anh phóng viên “thiếu ý thức
chính trị”...Ông Thiệu phê ” thiếu ý thức chính trị thì đừng làm báo”.!!!
Khó quá. Vậy mà Vũ Ánh thường viết xong ngay bài bình luận
dù Tổng Thống chưa nói hết câu mở đầu “ Cùng quốc dân….. ..”’. Cái đà này một
ngày không xa thấy ông nhà báo Vũ Ánh chễm chệ trong chiếc ghế giám đốc đài
phát thanh quốc gia cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Đối với tôi thì đó lại là chuyện đáng tiếc vì nếu chúng ta
có một ông chánh sở chương trình tài ba, mẫn cán, hiểu được bụng dạ nhà Vua
thì chúng ta lại mất đi môt nhà báo đích thực và có tài.
Cũng là môt lựa chọn thoi.
Một phía là nhà vua và guồng máy, mặt khác là độc giả, là niềm say mê trân trọng
nghề nghiệp, và sự thật. Thôi thì hãy
như Tôn Thọ Tường thay Tôn phu Nhân trả lời ông anh Chu Công Cẩn “Thà mất lòng anh đặng bụng chồng” hoặc thơ
hoạ của Phan Văn Trị : “Trai ngay thờ chúa gái thờ chồng”
Về với tờ Người Việt, không biết Vũ Aùnh có hiểu ruột gan
phèo phổi ông Đỗ Ngọc Yến không hay là hiểu quá rõ đến độ để sẩy ra vụ cờ vàng
trong chậu rửa chân với kết qủa là Lê Lai phải liều mình cứu chúa. Để sả hơi
an toàn theo cung cách hòn bi của ông Yến Đỗ, tờ Người Việt , ngay trang nhất
cho đăng tin kinh khủng : “chính thức sa thải Vũ Ánh vì phạm lỗi lầm nghiêm trọng”.
Khi sẩy ra vụ “kỷ luật” này,
tôi có viết một bài minh oan cho ông bạn tôi trên tờ Việt Weekly trong
đó tôi khẳng định một người như Vũ Ánh , từng trả giá 13 năm oan kiên tù đầy Cộng
Sản, từng phải đạp xích lô để kiếm sống, không thể là một người thân Cộng.
Tôi không đồng ý với hình ảnh lá cờ vàng mà chúng tôi từng
phục vụ suốt tuổi hoa niên bị bỏ trong chậu rửa chân nhưng đứng trên quan điểm
bảo vệ quyền tự do phát biểu thì chúng ta vẫn phải tôn trọng. Chính nhờ sự tôn
trọng những quyền tự do này mà chúng ta có lý do tiếp tục chiến đấu chống Cộng
Sản. Không thể chấp nhận một double
standars , nhân danh tự do mà trà đạp tự do ở ngay một nơi mà người ta gọi là
ngọn đuốc của tự do..Quý vị có quyền vẽ bẩn lên mặt Hồ Chí Minh ,Võ Nguyên Giáp
, gọi họ là cáo già, là sát nhân, tôi gọi họ là những người yêu nước. Chúng ta
có quyền ngang nhau để bảo vệ quan điểm của mình.Giám khảo cuối cùng là quần
chúng. Đó là lý do Vũ Ánh tù cải tạo 13 năm, em tôi tan xác ở tiền đồn Đức Lập,
đó là tự do, dân chủ, dễ hiểu như bài học vỡ lòng ABC….
Với sự thách thức và cuộc đánh cá của đám nhà báo trẻ trong
tờ Việt Weekly, cùng quan điểm như nêu trên,
tôi cũng viết một bài gửi tờ Người Việt khi nhắc tới chuyện một nghệ
nhân Hoa kỳ làm tượng Chúa bằng kẹo chocolat. Cờ vàng trong chậu rửa chân thì
cũng là sự thách thức dân chủ tự do, chẳng nên sợ hãi. Tụi nhỏ nói Người Việt
không giám đăng. Tôi thua cuộc, mất 100$ vì quả thật báo người Việt không giám
đăng.
Ngay khi Vũ Ánh mới ra đi, toà soạn báo Người Việt tổ chức một lễ
truy điệu long trọng gọi là để vinh danh người vắng mặt. Lạ nhỉ nếu đã có
danh thì cần gì phải vinh danh, hơn nữa, giống như bài thơ phổ nhạc của nữ thi
sỹ Ngô Tinh Yên “ Nếu có tốt với tôi thì hãy tốt với tôi bây giờ,
đừng đợi ngày mai đến khi tôi phải ra đi”.
Cũng đáng tiếc là toà soạn báo Người Việt hiện không còn góc
nào để đặt tên là phòng Vũ Ánh kiểu như phòng sinh hoạt Lê Đình Điểu. Cũng
không còn chỗ để đặt tượng Vũ Ánh bên cạnh bức tượng ông Yến đỗ đăm đăm nhìn
vào bức hoạ tu chánh án số 1 của Hoa Kỳ về quyền tự do phát biểu.
Còn ông Lý Kiến Trúc thì cười khịt khịt nói:
“không biết tấm ảnh
Vũ Ánh treo trong buổi lễ muốn nói gì”.
Theo tôi thì có lẽ Vũ Ánh muốn là toàn thể toà soạn báo Người
Việt phải đứng dậy đồng ca bài “Stand by
me”!!!
Tôi có người bạn là hoạ sỹ Đinh Hợi, ông này là trung uý tâm
lý chiến cũng là anh vợ Vũ Ánh, một người hiền lành, lương thiện nhất nước vậy
mà cũng đi tù cải tạo 10 niên. Tôi hỏi ông có thù bọn quản giáo cai ngục không?
Câu trả lời của ông làm tôi suy nghĩ lao lùng.
Theo Hoạ sỹ Đinh Hơi thì họ làm công việc của họ như ông làm
hoạ sỹ. Điều khác biệt là ông ở tù dù không có bản án chính thức nhưng vẫn hi vọng
có ngay ra, kể cả nếu đã chết nhưng đám cai tù Cộng Sản thì ở tù chung thân và
có lẽ chết rồi cũng chưa ra khỏi cái ngục tù ngu dốt và lừa dối.
13 năm tù đầy oan nghiệt tôi ngạc nhiên không kém thấy Vũ
Ánh cũng không hận thù gì lắm nhất là quan điểm chống Cộng của ông rất cởi mở
và thực tế như trong những dòng chữ cuối cùng trước khi từ giã mọi người.
Nguyen manh Tien

Những dòng chữ cuối cùng này , có lẽ cũng để tặng ông bạn
ngày xưa Nguyễn Mạnh Tiến và ông bạn vong niên Nguyễn văn Khanh giám đốc đài
phát thanh Á Châu Tự Do để nhắc nhở rằng võ khí chống độc tài áp bức là tự do.
Một nhà báo chân
chính không thể chấp nhận double standars và phải nói lên điều mình tin tưởng
dù là chuyện cá lội ngược dòng.:
“”Người ta không thể phủ nhận được rằng việc chấp nhận một
luồng dư luận hay tư duy, hoặc những phương thức khác nhau để cùng tiến tới một
mục tiêu chung vẫn còn là một thử thách lớn trong cộng đồng người Việt ( hải
ngoại) chỉ vì một thiểu số không tin rằng việc chấp nhận thảo luận hoà bình,
hay một luồng dư luận đối nghịch để cân
bằng sẽ giúp chúng ta xứng đáng được gọi là một người tự do ..”



